Mẹ y chồng không thích tôi lắm. Nói thẳng ra thì bà ghét. Từ hồi tôi với Thuận yêu nhau, bà ấy đã tìm đủ mọi cách để chia rẽ. Mà hỏi lý do, bà đều chẳng đưa ra được điều gì rõ ràng. Bà chê tôi gầy thì khó sinh con, bộ mặt không vượng phu, rồi thì không sang, không xinh...
rút cục, chúng tôi nói sẽ bỏ vào Nam sinh sống cùng nhau, không cần cha mẹ tổ chức đám cưới s cho thì bà ấy mới xuôi.
Nhưng về chung sống, mẹ chồng vẫn đối xử với tôi rất tàn nhẫn. Thuận vẫn thương tôi nhưng lo mẹ bị bệnh tim nên bảo: Em cố sống chung với mẹ khoảng 6 tháng, 1 năm thôi, anh sẽ tích đủ tiền để vợ chồng mình sống riêng.
Tôi cũng hiểu nỗi khổ tâm của anh nên gật đầu. Nhưng bà thật sự rất khác người, trái tính. Tôi chiều kiểu gì cũng không được, đành nghe mấy chị đồng nghiệp: Không khiến mẹ chồng quý thì phải khiến mẹ chồng sợ.
Và từ hôm đó, tôi kiên tâm đổi thay. Trước kia là tôi xin phép mẹ chồng đi chơi, xin phép tăng ca, xin phép về ngoại... nhưng được các chị em động viên, tôi chuyển thành thông tin. Muốn làm gì thì tự mình quyết định, nói với mẹ chồng diễn đạt sự coi trọng và cho bà biết kế hoạch để không phải chờ cơm mà thôi.
Nhưng mẹ chồng tôi cũng chẳng vừa. Bà mắng chửi tôi rát tai. Tôi cũng lì không kém, cứ vào phòng và đóng cửa, bà mắng thì bà phải nghe trước. Thuận ban sơ cũng khuyên nhủ tôi nên nhẹ nhàng với bà, nhưng sau 2-3 hôm n thì thấy mẹ chồng tôi cũng có dấu hiệu khuất phục. Thế là anh chỉ cười, giơ ngón tay cái ra biểu hiện sự khen ngợi.
Tuy nhiên, dù mẹ chồng - nàng dâu không ưa nhau thì tôi cũng vẫn có nghĩa vụ phải lo lắng cho sức khỏe của bà. Hôm mới rồi, tôi đi làm về sớm hơn thường lệ. Tôi cũng quyết định lâu lâu phải làm dâu hiền.
Nghĩ là làm, tôi tung tăng đi chợ, mua hải sản, lợn, gà về để nấu mâm cơm thịnh soạn xoa dịu mẹ chồng sau đợt làm căng mới rồi. Nhưng vừa chống xe ở cửa, tôi đã nghe thấy tiếng ngã cái rầm trong nhà kèm tiếng kêu khe khẽ.
Đoán ngay mẹ chồng có chuyện chẳng lành, tôi vội vàng chạy vào. Quả nhiên 7 như dự đoán, mẹ chồng tôi đang nằm co quắp trên nền gạch, tay ôm lấy ngực. Tôi hoảng hốt gào lên, chạy tới đỡ bà nhưng mẹ chồng chỉ xua tay, rồi lào thào: Thuốc, thuốc!
Tôi hiểu ngay, đặt bà tựa vào sofa rồi vào phòng bà tìm thuốc. Lật đật mở ngăn kéo, tôi bị khựng lại bởi 1 bức ảnh... Đó chính là mẹ chồng tôi thời trẻ, âu yếm ôm một người đàn ông - đó lại chính là bố ruột tôi.
Bị bối rối mất 1 lúc, tôi giật thột nhớ ra bà đang đớn đau ngoài kia, cấp p giấu tấm ảnh đi rồi mang thuốc ra. Nhưng kể từ hôm ấy, tôi luôn bị ám ảnh...
Bố tôi bỏ nhà ra đi khi tôi vừa được 3 tuổi. Từ đó, chỉ mình mẹ tôi chăm sóc 2 chị em. Bà không nói gì về người chồng bội nghĩa ấy, nhưng trước khi mất thì đã cho chị em xem nhìn ảnh của ông ta. Bà bảo, vì một người đồng nghiệp mà ông ấy đã bỏ cả gia đình.
Và theo như mốc thời gian in trên tấm ảnh trong ngăn kéo của mẹ chồng, rõ ràng bà chính là người đàn bà đã phá hoại gia đình tôi, đã khiến bố tôi bỏ nhà đi bao năm. Và phải chăng, lý do mà mẹ chồng ghét tôi vì tôi trông rất giống mẹ ruột của mình???
Tôi đang rất bối rối. Chuyện như trong phim giờ lại xảy ra với chính bản thân. Tôi không còn mẹ, không gặp được bố, tôi chỉ có cách hỏi thẳng mẹ chồng. Nhưng tôi cũng sợ điều đó sẽ làm tôi và Thuận nứt rạn...
0 nhận xét:
Đăng nhận xét